Bài viết trong chuyên mục Vương Nguyên nói trên tạp chí Nhân vật toàn cầu số tháng 5/2023
CUỘC HỘI NGỘ RỰC RỠ
Tác giả: Vương Nguyên
(Ca sĩ, diễn viên, Đại sứ UNICEF)
"Đây chính là sân khấu và âm nhạc mở ra vì cuộc hội ngộ của chúng ta. Tin rằng thời khắc trong tương lai, chúng ta sẽ lần lượt bù đắp khoảng thời gian đã bỏ lỡ, dần dần hiện thực những giấc mơ đẹp còn dang dở."
Sau khi trở về từ Thượng Hải, tôi đã mất hai ba ngày để điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Concert kết thúc, khi tôi chầm chậm lau đi lớp make up trên mặt và mắt, tôi đã sững sờ một lúc lâu mới chợt tỉnh lại. Trạng thái này cũng từng xuất hiện trong buổi sáng ngày thứ hai sau khi nhuộm tóc – vì concert tôi đã nhuộm một màu tóc tương đối sáng. Thức dậy nhìn thấy chính mình trước gương, có một loại cảm giác sau một hồi giao lưu cùng kí ức quá khứ chào đón một người bạn mới.
So với màu tóc càng khó thích ứng hơn, là cảm giác trống rỗng khó tả sau khi cuồng hoan, giống như bỗng nhiên có được một kì nghỉ không hề có bất kỳ sự sắp xếp, lại tựa như mơ một giấc mơ ngọt ngào đột ngột bị đánh thức.
Khung cảnh trên sân khấu không ngừng loé lên trong tâm trí: âm nhạc vang lên lúc mở màn, ánh đèn chiếu sáng trước mặt tôi, hiện thực và ước mơ hình thành một góc, đã tạo nên cho tất cả mọi người một sân khấu cuồng hoan không bị làm phiền.
Đây chính là sự quyến rũ của "hiện trường", tôi và khán giả có cùng "lí tưởng" trong không gian song song, như thể cùng trải qua bốn mùa, chia sẻ buồn vui cùng nhau trong từng bài hát.
Thời gian dừng lại tại thời khắc ấy, đã tạo nên khoảnh khắc đọng lại trong tâm trí tôi.
Đối với một người ca sĩ mà nói, hiện trường biểu diễn không chỉ là thể hiện chính mình, mà còn là hình thức giao lưu trực tiếp với fan hâm mộ. Cảm xúc giữa người với người trên sân khấu kết nối với nhau, trái tim tự do của tuổi trẻ xóa tan sương mù. Chúng ta nhận ra nhau nhờ âm nhạc. Nói đơn giản hơn là, tôi nghĩ sẽ chẳng có việc nào có thể vui hơn khi đứng hát trên sân khấu.
Giá trị cao của cảm xúc, xuất hiện trong mỗi một tiết mục cùng mọi người hợp ca, nơi ánh đèn lightstick thắp sáng, dường như có một loại hạnh phúc tột cùng đang tuôn trào. Trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ: hy vọng mỗi một người đến nghe tôi hát đều có thể vui vẻ mà đến, vui vẻ trở về.
Cuối cùng, khi ngọn lửa thắp sáng cánh cửa ước mơ, lòng bàn tay tôi bắt đầu sôi sục, tôi nghe giai điệu band nhạc cách tôi ngày càng xa dần. Đoạn đường kéo dài giấu kín mọi âm thanh. Tôi chạy cùng gió, vẫn cứ như thế, không muốn dừng lại.
Những thứ âm nhạc đến từ hiện trường này, là lời tạm biệt của chúng ta đối với quá khứ, cũng là cái vẫy tay đón chào một ngày mai. Trong những ngày tháng hỗn độn và thiếu xót đó, chúng ta có quá nhiều cuộc gặp gỡ chưa thể đi đến cuộc hẹn, có quá nhiều hành trình chưa hoàn thành, cũng có quá nhiều người muốn gặp mà chẳng thể gặp được.
Cuối cùng, tất cả đều tốt rồi – Đây chính là sân khấu và âm nhạc mở ra vì cuộc hội ngộ của chúng ta. Tin rằng thời khắc trong tương lai, chúng ta sẽ lần lượt bù đắp khoảng thời gian đã bỏ lỡ, dần dần hiện thực những giấc mơ đẹp còn dang dở.
------------------------------------------
Cre:@环球人物
Vtrans by Mei
#RoyWang #王源 #RoysLegend
#VuongNguyentruyenkyky
0 Nhận xét